hắn hành hạ cô
Hắn đánh đập, hành hạ cô cũng không quên lời xỉ vã. Khi hắn tức giận việc gì cô luôn là đối tượng để anh trúc giận. Ngay cả người hầu trong nhà cũng ghen ghét và thay nhau hành hạ cô, chỉ có những người làm lâu năm mới thương cho cảnh tình của cô.
Một lúc sau, Long gọi thêm đồng bọn là Trần Văn Chung (SN 1990) và Phùng Kim Anh (SN 1995) cùng đến phòng trọ của Cường để hành hạ cô gái. Cả bọn ép chị T. "viết giấy mượn xe máy, bao giờ trả tiền thì trả giấy. Nếu không trả chúng mang giấy ra cơ quan công an".
Cô sẽ tự kết liễu cuộc đời âu sầu của mình, xong xuôi những ngày tháng dằn vặt, "sống không bằng chết" cơ mà cô vẫn trải qua. Thật đáng thương núm cho nàng công chúa Tiểu Phong, cô đã trở nên "nam chính" của cuộc đời mình hành hạ nhưng cô vẫn giành riêng cho
Lấy ông xã quyền thế. Tác giả: Ngư CaThể loại: Ngôn Tình, ngược, Sắc, Sủng, Quân hôn Ngôn tình nam chủ yếu hành hạ cô bé chính. "Dĩ Nhu em thật độc ác, khiến cho cô bé kia bị hắn quấy rầy và hành hạ mà mái ấm gia đình thì bị phá sản. Chậc! đúng là ngưỡng mộ em ".
Mọi tiêu chuẩn đều trở nên vô dụng khi ta gặp đúng người. Với tổng tài lạnh lùng thì tiêu chí trở thành Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu chỉ có 3 điều: Tiêu chí chọn vợ của tổng tài chưa bao giờ làm fan thất vọng. Kiểu nhân cách soái ca ngoài lạnh trong nóng luôn khiến
Ngày đăng: 23:55 17-03-2021. Chương 74 : Hắn là cô nương phu quân, điện hạ nên gọi tỷ phu. 074 Đường núi cùng dòng sông ở giữa còn có một đoạn thật dài dốc thoải, kiến hành cung năm đó thợ tỉa hoa cố ý tại mảnh này dốc thoải bên trên đổ rất dùng nhiều loại, bây
guimevidi1977. "Có phải bây giờ em không biết sợ tôi nữa đúng Không???" "A.." "Mau trả lời!!!" "..." Cứ mỗi một câu nói hắn lại đánh lên người Mẫn Nhi một đòn roi vô cùng mạnh bạo mới chỉ đánh đến ba cái cũng đủ khiến Mẫn Nhi muốn nằm liệt dưới sàn rồi "LỤC MẪN NHI!!!" "....." Cô vẫn giữ im lặng vì cô không còn sức để nói nữa cổ họng đau rát, một phần cô cũng chẳng muốn mở miệng nói chuyện với hắn "Được lắm!!!" Ngao Dịch Vũ tức đến nổi gân xanh liên tục dùng roi đánh lên người cô từ chân đến cổ không thoát chỗ nào...hắn đáng lẽ sẽ nhẹ nhàng nhưng vì cô quá ngang bướng không chịu lên tiếng nên hắn không thể chịu được1 "Cậu chủ đừng đánh nữa" "Em ấy chưa ăn uống gì cậu chủ cứ đánh thì sao em ấy có sức nói chuyện" Bên ngoài có ba người nhưng chỉ có hai người là xót thương cho cô liên tục đập vào cửa khi nghe tiếng roi của hắn ngày càng lớn, chỉ có Tạ Chi là khoanh tay đứng nhìn vô cùng hả hê "Nước!". Không biết hắn đã nghĩ gì chỉ biết sau lời nói của Thu hắn liền chấp nhận cho cô uống nước "Dạ đây". Hai người như đã sắp xếp trước chỉ đợi hắn lên tiếng thì liền mang nữa vào bên trong Nhìn bộ dạng thê thảm của Mẫn Nhi mà hai người không hỏi đau lòng, thân thể đã yếu mà vết thương này lại có vết thương khác đè lên "Ra ngoài, đóng cửa, xuống lầu". Hắn không nói nhiều lời Quản gia cũng không dám cãi lời hắn lúc này không phải cách chỉ xoa đầu cô rồi đi ra ngoài... Hắn khoá cửa lại, đi về phía cô ly nước cạnh cô cũng tự cầm lên uống "Ưmh...". Mẫn Nhi được uống nước thì hơi thở cũng lấy lại chỉ là bằng cách của hắn làm cô chẳng muốn chút nào Hắn cảm thấy cô uống đủ nước, đủ sức rồi thì bế cô lên giường nhưng không có ý định buông môi cô ra Hành động của hắn không còn nhẹ nhàng như trước nữa vô cùng mạnh bạo đồ trên người cô không biết hắn đã sẽ thành mấy mảnh "Đừng" "Bây giờ mới mở miệng coi bộ giờ em mới biết sợ Hả?" "....." "Lục Mẫn Nhi đừng làm tôi điên tiết lên!" "Vậy bây giờ là anh đang nhẹ nhàng hả?". Mẫn Nhi không muốn nói nhưng không chịu được "Được lắm! Em giỏi lắm!" "Lần đấy đối với em không là gì đúng không?". Hắn tự cởi đồ của mình, để cả cơ thể chạm vào nhau, nụ cười đầy ẩn ý khiến Mẫn Nhi lạnh người "Anh...anh định làm gì?" "Có nhìn thấy cái cam ở đằng kia không?". Hắn bóp cằm cô để cô nhìn về hướng hắn nói, ở đó có một chiếc camera nhỏ nhưng đủ bao quát cả căn phòng "Anh..." "Chúng ta cùng hoan ái để những khoảng khắc ấy được ghi lại nhé"1 "Không tôi không muốn". Mẫn Nhi vùng vẫy khỏi hắn, camera bây giờ chắc cũng đã ghi lại hết rồi...trên người cô không một mảnh vải "Thế sao em không biết sợ??? Hết lần này đến lần khác trái lời tôi còn không coi tôi ra gì, có biết Tạ Chi như thế nào với tôi không?" "Chung quy vẫn là Tạ Chi". Mẫn Nhi cười chua xót "Được làm đi, cứ theo ý anh". Mẫn Nhi nhắm mắt tuyệt vọng, cô không muốn nói chuyện với hắn nữa cứ để cho theo ý hắn như thế chắc ai kia cũng vui lắm Cô sợ cái camera đó nhưng hắn đã nói thì hắn sẽ làm hơn hết cô còn chọc tức hắn, hắn cũng không phải người hiền lành mà buông tha cho cô! "Em tưởng tôi không dám". Hắn thấy thái độ của cô như thế thì càng tức giận hơn Mạnh mẽ tách hai chân cô ra đưa cậu nhỏ của mình vào sâu bên trong cô Mẫn Nhi nắm chặt tay ứa nước mắt cảm giác bây giờ nơi đó của cô như bị rách ra rồi... "Mau lên tiếng!!!" "..." "Mẫn Nhi...xin em đó!". Hắn cúi xuống hôn vào cổ Mẫn Nhi giọng nói có chút khàn đi "Ngao Dịch Vũ tôi hận anh! Kể cả anh từng là ai thì tôi cũng hận anh!". Mẫn Nhi giọng cũng chẳng to mấy, cô vừa bị hắn đánh rồi lại bị hắn hành hạ ở trên giường rất thô bạo cô không có đủ sức để chơi đùa với hắn "Tôi buồn lắm!". Hắn cứ úp mặt vào cổ Mẫn Nhi, khi nghe cô nói vậy trái tim hắn vô cùng khó chịu "...." "Sao em cứ thích gây sự với Tạ Chi chứ? Tạ Chi là em gái nhỏ mà tôi đã không gặp hơn 10 năm rồi...bây giờ gặp lại tôi không muốn em ấy gặp chuyện gì cả..." "...." "Vậy mà em hết lần này đến lần khác đánh em ấy. Người tôi cưng chiều thế mà em lại có thể đánh lúc nào cũng được" "...." "Từ sau coi như tôi xin em đừng gây sự với Tạ Chi nữa có được không?" "..Đ..được..". Mẫn Nhi nhắm mắt lại cho nước mắt muốn rơi bao nhiêu thì rơi, hoá ra hắn yêu chiều em gái nhỏ đến như vậy...nhưng lại không đúng người! .... Mẫn Nhi thức dậy cả cơ thể đau nhức, bước chân nhẹ nhàng xuống giường muốn đi tìm đồ mặc nhưng không ngờ đồ của cô lại may mắn được ai khi mang về phòng rồi... Cô lấy đại chiếc sơ mi của hắn mặc vào rồi quấn thêm cái khăn tắm vào người ánh mắt nhìn mọi phía xem chìa khóa hắn đã cất ở đâu rồi "Em định bỏ trốn" "Không...không có". Mẫn Nhi giật mình rơi cả chìa khóa xuống đất, hắn sao dậy nhanh vậy chứ "Nói dối!!! Em muốn thoát khỏi tôi đến vậy sao?" "Tôi nói không có". Mẫn Nhi chẳng hiểu sao hắn lại gắt gỏng như thế, cô chỉ muốn đi lấy quần áo thôi mà "Để tôi xem em còn sức bỏ chạy không" "Anh bị điên à?" Mẫn Nhi bị hắn ném lên giường không chút thương tiếc, sơ mi bị hắn giật văng hết cúc áo... Ngao Dịch Vũ điên cuồng xâm nhập vào cơ thể cô, hắn thúc mạnh từng đợt vào trong cơ thể Mẫn Nhi không cần quan tâm đến cảm nhận, lời nói, hành động của cô đang như thế nào với hắn "Ngao Dịch Vũ...xin anh...ưmh...ha..tôi không chịu nổi..." "Tha..ưmh...tha cho tôi đi..ưmh.." Mẫn Nhi bấu bíu vào ga giường để không bị tuột theo cái khoái cảm đau mà hắn gây lên cơ thể mình "Lục Mẫn Nhi! Câm miệng, để tôi xem em còn muốn bỏ trốn nữa không???". Ngao Dịch Vũ điên cuồng vận động ra vào như thể đây là lần cuối cùng hắn được xâm nhập vào cơ thể Mẫn Nhi Một lần rồi lại nhiều lần hắn không ngại mà san sẻ hết những tinh hoa của mình vào trong cơ thể cô "Đừng mà...ha...Dịch Vũ...ưmh...". Mẫn Nhi cảm nhận rõ thứ ấm nóng ấy đang lan tràn trong cơ thể mình mà hốt hoảng...như thế sẽ có thai mất! "Xin anh...ha...đau..đau quá" Ngao Dịch Vũ bỏ ngoài tai nhưng lời nói của cô, bây giờ lý trí của hắn bị dục vọng làm cạn kiệt rồi, hắn không quan tâm cô còn sức hay đã kiệt sức bây giờ hắn chỉ muốn chiều lòng thằng cậu nhỏ của mình...Ngao Dịch Vũ hừ nhẹ một tiếng bắn hết tinh hoa vào cơ thể cô hơi thở cũng không còn đều đặn Xong việc hắn bước xuống giường đi vào nhà tắm để tẩy rửa còn cô ra sao hắn chẳng buồn để ý đến Chuyện này cũng chẳng xảy ra nếu khi hắn đang ngủ ngon liền mơ thấy cô đang cùng người khác bỏ trốn hắn vội thoát khỏi cái giấc mơ kỳ quái đó không ngờ vừa mở mắt đã thấy cô muốn mở cửa... Giấc mơ một phần đã khiến hắn tức giận thêm cả hiện thực khiến hắn điên lên không thể chịu nổi mới hành cô đến mức này... Mẫn Nhi nằm như người thực vật trên giường, nước mắt theo nhau chảy xuống ướt đẫm mảnh gối...vừa rồi hắn như đang cưỡng bức cô vậy...vô cùng sợ hãi! Ngao Dịch Vũ bước ra người đã tỉnh táo đầu tóc cũng gọn gàng, một cái nhìn cũng không muốn dành cho cô, lười nhác đi đến tủ lấy đồ mặc vào "Anh nên đưa tôi thuốc tránh thai bây giờ thì sẽ tốt hơn đó". Mẫn Nhi cố dùng giọng ổn định đề nghị với hắn...hiện tại cô không muốn có bất cứ lý do ngoài ý muốn gì với hắn cả! "Em chê của tôi bẩn!". Hắn đã cố giảm đi sự nóng giận trong người nhưng chỉ cần cô mở miệng thì bao nhiêu cố gắng đều tan biến "Đến dùng an toàn tôi còn thấy bẩn thì anh đừng nói đến chuyện anh phóng túng như thế". Mẫn Nhi nhìn hắn một chút cảm xúc cũng không còn "Lục Mẫn Nhi! Em cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ mang thai con của tôi!" "...." Hắn nhìn thái độ của cô thì muốn bóp chết cô nhưng như thế thì cô được toại nguyện rồi...hắn còn muốn hành hạ cô thêm nhiều lần nữa Shopee Gì Cũng Rẻ
Xin được mượn một câu thoại trong phim để mở đầu bài viết này “Thường thì không ai được chọn bố mẹ. Nhưng khi được chọn thì sẽ khăng khít hơn, phải không?” Đó là lời nói của nữ chính trong bộ phim “Kẻ trộm siêu thị” Shoplifters của đạo diễn người Nhật Kore-eda Hirokazu. Vị đạo diễn này được mệnh danh là “thỏi nam châm hút giải thưởng” bởi phần lớn các tác phẩm của ông đều làm mưa làm gió tại các liên hoan phim ở Nhật cũng như trên thế giới. “Kẻ trộm siêu thị” không phải là một ngoại lệ khi một mình ẵm hàng chục giải từ Giải Viện Hàn lâm Nhật Bản, cho tới giải César cho “phim nước ngoài hay nhất” và vị trí cao quý nhất tại Liên hoan phim Cannes - giải Cành Cọ Vàng cho hạng mục “Phim hay nhất” năm hầu hết các tác phẩm của mình, Kore-eda Hirokazu đều đề cập tới đề tài gia đình với câu hỏi lớn “Điều gì làm nên một gia đình?”. Ở đó, mỗi bộ phim là một góc nhìn - một câu trả lời khác nhau, mang những ý nghĩa khác nhau, và dù có khác đến mức nào thì tất cả cùng phản ánh chính xác sự tồn tại thực sự của con người. Cộng đồng nhỏ bé gồm 6 thành viên trong “Kẻ trộm siêu thị” là lớp người nghèo khó, gần như sống cô lập với xã hội. Họ có những cuộc đời bị xô đẩy vào ngõ cụt, bất hạnh dồn dập… nhưng có vẻ trong cuộc sống ngày nay, những điều này đã quá nhiều đến nỗi người ta dường như trở nên vô cảm với chúng. Là một bộ phim thuộc thể loại chính kịch gia đình, “Kẻ trộm siêu thị” toát lên trong nó những âm hưởng thật bình dị nhưng đầy cay đắng, khiến cho nhiều người xem đã phải thốt lên rằng “Tôi muốn khóc mà lại không thể, muốn gào thét nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu”. Truyện phim kể về một gia đình sống bằng nhiều nghề, nhưng nghề chính là ăn cắp đồ dùng trong các cửa hàng tiện lợi bởi cuộc sống của họ quá nghèo khổ và khó khăn. Đó là Osamu Shibata và vợ là Nobuyo, bà Ngoại và Aki - cháu gái của bà, cậu bé Shota - con nuôi của vợ chồng Osamu và cô gái nhỏ Yuri - đứa bé được nhặt từ ngoài đường đó có phải là cuộc sống với vật chất dư thừa như gia đình Aki, cháu của bà Ngoại - mà thật ra bà là vợ cả của ông nội Aki, họ không hề có cùng chung huyết thống? Nếu tiền bạc làm nên Gia đình thì sao Aki bỏ đi, tới sống với bà trong căn nhà lụp xụp chật hẹp tồi tàn thiếu thốn cùng những con người xa lạ? Ba mẹ cô có đủ gắn kết với cô không khi mà cô vẫn sống ở cùng thành phố còn họ lại nghĩ cô đang du học ở Úc châu?Liệu đó có phải là những người cùng chung máu mủ dưới một mái nhà tươm tất như gia đình của cô bé Yuri mới 5 tuổi với đầy những vết sẹo chi chít trên cơ thể và những lời chửi bới thậm tệ từ chính cha mẹ ruột của mình?Hay, cái làm nên gia đình chính là một nhóm người nghèo khổ gần như tận đáy xã hội nương tựa và ràng buộc với nhau bởi những lý do đầy uẩn khúc? Là một Osamu làm việc ngắn hạn ở công trường xây dựng. Là Nobuyo làm công nhân trong một xưởng giặt là. Là Aki trẻ người non dạ bị hấp dẫn bởi nghề múa khiêu dâm. Là bà Ngoại già móm mém ưa chơi game, chuyên gia vòi tiền từ con trai của vợ hai của chồng. Là cậu bé Shota tuổi teen vô tư tin rằng “chỉ những đứa trẻ không thể tự học thì mới phải đến trường” và ăn cắp trong siêu thị là vô tội vì “đồ trong siêu thị thì chẳng phải là đồ của ai cả”. Chỉ trong gần 9 phút đầu tiên, đạo diễn, đồng thời là tác giả kịch bản Kore-eda đã phơi bày tất cả không giấu diếm hoàn cảnh của cái gia đình kì lạ này. Phim mở ra là trò ăn cắp trong siêu thị của hai chú cháu Osamu và Shota. Trên đường trở về, họ bắt gặp cô bé Yuri ngồi ngoài hiên nhà giữa lúc trời bắt đầu chuyển lạnh. Cả hai nghĩ rằng không có người lớn ở nhà nên đã đưa Yuri về. Nobuyo nhất định không đồng ý giữ con bé lại vì lo sợ người ta sẽ nghi họ bắt cóc khi cho con bé ăn no, hai vợ chồng người cõng người bế Yuri mang trả lại cho cha mẹ bé. Nhưng, họ đã dừng khựng ngay bên ngoài cánh cửa. Cha mẹ Yuri đang đánh nhau, người mẹ hét toáng lên rằng chính cô ta cũng không muốn sinh ra con bé. Không chỉ những lời nói ấy, mà cả những vết sẹo trên thân thể Yuri khiến Nobuyo đau lòng. Là một người vợ mang nỗi đau không thể có con, Nobuyo quyết định giữ Yuri lại, đổi tên cô bé là Lai, coi nó như một thành viên là, gia đình họ là nơi mà tất cả mọi người chẳng ai có huyết thống với ai, nơi mà bữa ăn hàng ngày được coi như một chiến lợi phẩm, nơi mà họ cùng ăn, cùng ngủ, cùng sinh hoạt trong khoảng vài mét vuông nhưng lại có vẻ không hề thiếu thốn sự sẻ thương hiện hữu Tất cả được xây dựng một cách chân thực và rất Đời, đúng như phong cách của tác giả, là để phản ánh chính xác sự tồn tại của con người. Những người lớn trong gia đình chắp vá ấy có thể là người tốt nhưng không Đẹp như những thiên thần có cánh. Họ vẫn có những phần ti tiện bị tạo ra bởi cái Nghèo. Bao nhiêu chi tiết là bấy nhiêu xúc cảm khán giả cảm nhận, vừa giận, vừa thương, vừa cảm thông thấu hiểu, lại vừa ước giá mà có ai đó giúp đỡ họ hoặc họ sẽ làm khác là Aki thích thú với nghề múa khiêu dâm dù cô không hề thiếu thốn về mặt tiền bạc; cô còn tự giữ tiền cho mình, thi thoảng hai bà cháu đi ăn riêng những món ngon. Là lúc bà Ngoại mất vì tuổi già, vợ chồng Osamu đau buồn vì sự ra đi của bà nhưng vẫn hí hửng khi tìm được chỗ tiền bà cất giấu riêng. Là lúc Shota phải nằm viện, có nguy cơ bị cảnh sát phát hiện, họ vẫn cùng nhau bỏ trốn và bỏ rơi cậu bé. Là Osamu quyết định thêm nghề đập cửa kính ô tô để ăn cắp đồ…Họ rõ ràng là những kẻ vẫn đầy Tham - Sân - Si theo những lẽ riêng nhưng lại dành cho nhau sự yêu thương kì lạ mà ở trong những gia đình đầy đủ vật chất và chung dòng máu có lẽ ít khi hiện hữu. Thì ra, Shota là do hai vợ chồng Osamu nhặt được trước một tiệm chơi game, trong một chiếc xe ô tô mà chắc hẳn ai đó mải chơi đã quên mất cậu. Bao năm nuôi dưỡng thằng bé, cả hai chỉ mong cậu gọi một tiếng “Cha mẹ” nhưng Shota liên tục nói rằng chưa đến vì cái khát khao ấy, bằng cả tình yêu của một người Mẹ, Nobuyo đã dành trọn sự quan tâm cho Yuri. Cái ngày mà cả nhà giữ con bé lại, Aki cắt tóc cho Yuri còn Nobuyo thì mang bộ đồ cũ của con bé ra đốt. Xung quanh là cả gia đình, Nobuyo ôm Yuri vào lòng, thì thào vào tai con rằng “họ đánh con không phải vì con hư. Nếu họ yêu con thì đây là điều họ phải làm”. Rồi cô ôm con bé chặt hơn, hôn hít nó, khiến nó cũng ôm lấy cô, vuốt bàn tay bé nhỏ lên má cô, lau đi những giọt nước mắt không rõ là đau buồn hay hạnh về cuối phim, câu chuyện càng lúc càng được đẩy lên cao trào bằng sự “tỉnh ngộ” của cậu bé Shota trước hàng loạt những hành động mà cậu coi là không chuẩn mực của vợ chồng Osamu. Và cú sốc lớn nhất với Shota, dấy lên sự ân hận trong lòng cậu là khi cậu thấy một cửa hàng mà mình hay ăn cắp phải đóng hết, giọt nước làm tràn ly chính là lúc cô bé Yuri đi theo anh vào một cửa hàng nhỏ và bắt đầu ăn cắp đồ. Shota muốn ngăn cản em. Rõ ràng mọi thứ đã đi quá sức chịu đựng của cậu bé và việc cậu cố tình để bị bắt chỉ như một việc hiển cả vỡ òa, bao nhiêu bí mật của vợ chồng Osamu được tiết lộ, trong đó, có cả tội giết người. Thì ra trước đây, hai người đã cùng nhau giết và chôn xác của chồng cũ của Nobuyo vì hắn hành hạ cô. Nobuyo nhận tất cả lỗi về mình để Osamu không phải ở tù. Shota được nhận vào một nhà tình thương, được đi học. Còn bé Yuri thì trở về với cha mẹ của thì có vẻ như kẻ ác đã phải đền tội. Nhưng… nếu ai vẫn ngồi xem tới đoạn này của phim, thì hãy nán lại thêm chút nữa… Chỉ một chút nữa thôi… Sau hai tiếng đồng hồ vừa trải qua… ta sẽ thấy Shota thú nhận với Osamu rằng cậu đã cố tình để bị bắt, rồi cậu ngồi trên xe bus trở về nhà tình thương… thì Osamu chạy theo, liên tục gọi “Con”… Và ngay giây phút ấy… Shota đã nghẹn ngào lẩm bẩm từ “Cha” trong nước chỉ một chút nữa thôi… chúng ta sẽ thấy cô bé Yuri sau khi được về với cha mẹ ruột thì lại lẩn thẩn chơi một mình ở hành lang bên ngoài căn nhà, không được ai chú ý, hát bài đồng dao mà cả gia đình không máu mủ kia đã từng hát với cô bé, chơi những viên bi mà anh Shota cho và chới với đứng lên ngó qua hàng rào… Một nhà tù vô hình… Một sự độc ác sẽ không bao giờ phải đền tội. Vậy ai? Ai là kẻ có lỗi trong tất cả những chuyện này?“Kẻ trộm siêu thị” với thủ pháp chậm rãi, góc máy tĩnh, lối kể chuyện dung dị, nhẹ nhàng, đưa đẩy cảm xúc của người xem, từ rung động, bật cười dí dỏm tới chua xót, sâu cay… đơn giản chỉ để chúng ta tự đặt ra câu hỏi “Điều gì làm nên một gia đình?”. Chắc hẳn chúng ta đều đã có câu trả lời của riêng mình.
Honey & Clover Hachimitsu to Clover Honey & Clover II Hachimitsu to Clover II Honey & Clover Live-Action Hachimitsu to Clover Movie Honey & Clover Live Hachimitsu to Clover Drama Honey & Clover é um drama com boas doses de comédia que trata das mudanças nas vidas de carismáticos estudantes de uma faculdade de artes que dividem um mesmo apartamento. Sem usar clichês, dramas exagerados ou comédia apelativa, o anime traz de forma simples, mas muito tocante e madura, os problemas por que todos nós passamos, como as indecisões sobre nosso futuro, a busca por nossa verdadeira identidade, os contratempos e a valoração das pequenas coisas da vida. Com uma bela arte produzida pelo aclamado estúdio a premiada trilha sonora é um espetáculo a parte, contando com músicas da banda Spitz e do famoso cantor Suga Shikao. A série foi escolhida como melhor anime, personagens e trilha sonora de 2005 pela Comunidade de Anime, em suas categorias e no geral. Honey & Clover possui 24 episódios e mais dois especiais, Chapter L de Lohmeyer e Chapter F de Fujiwara e Fashion, nesta ordem. Honey & Clover II continua a série diretamente, tratando mais a fundo a vida dos personagens. Conta com 12 episódios de premiadas arte e trilha sonora, marcantes em toda a série. Posteriormente, foram lançados ainda o Movie de Honey & Clover, em Live-Action, e uma série Live também, composta por 11 episódios. Imperdível para qualquer fã de anime. Extremamente recomendado! Equipe [SaSuKe-KuN] Freya_Angel Yusuke-Hunter Torrent de Honey & Clover 01-24 [COMPLETO + OST] Torrent de Honey & Clover II 01-12 [COMPLETO + OSTs] Torrent de Honey & Clover – Movie [Live-Action] Torrent de Honey & Clover LIVE 01-11 [COMPLETO]
Miêu Linh ôm ấp Nguyên Khải Thần, nhưng hắn lại đẩy ả ra. Sắc mặt hắn trầm xuống, mi tâm nhíu lại. Nguyên Khải Thần đang phẫn nộ. Cũng chẳng ai biết hắn phẫn nộ vì chuyện gì. Ngay cả chính bản thân hắn cũng chẳng biết vì sao mình lại tức giận như vậy? Chỉ là một khắc đó, khi nhìn thấy Diệp Tư Hạ toàn thân bất động, giống như đã chết nằm đó. Nguyên Khải Thần cảm thấy máu toàn thân như đông lại, một cỗ nghẹn khí dâng lên, trong phút chốc hắn chỉ biết đứng lặng ra đó mà nhìn. Vui sao? Cao hứng không? Người con gái hắn hận nhất trên đời đã chết, Nguyên Khải Thần hắn nên cao hứng mới đúng, chẳng phải sao? Vậy thì tại sao bây giờ lòng hắn lại khó chịu thế này? Hắn nắm chặt bàn tay, bước nhanh đến chỗ Diệp Tư Hạ, tàn nhẫn đá vào người cô một cái. “Con câm này! Em mau tỉnh dậy cho tôi! Đừng giả vờ nữa, tôi biết em đang muốn cầu xin sự thương hại của tôi!” “Dẹp cái sự giả dối đó của em đi! Mau đứng lên cho tôi! Đừng giả vờ đáng thương nữa. Diệp Tư Hạ, tôi chẳng bao giờ tin em chết thật!” “Tôi vẫn còn chưa trả thù em đủ! Em chết rồi thì tôi biết hành hạ ai?” Hắn ôm cả người cô lên, tay Nguyên Khải Thần đụng vào tuyết, chạm vào làn da tái nhợt lạnh băng của cô. Hắn khẽ run, chẳng biết rằng run vì lạnh hay run vì… “Tỉnh dậy! Tư Hạ, tỉnh dậy!” “Chát!” Nguyên Khải Thần vẫn nghĩ rằng cô giả vờ, hắn tát một cú đau điếng vào mặt cô “Con mẹ nó em tỉnh dậy! Tôi ra lệnh cho em tỉnh dậy! Ai cho phép em chết, hả? Mạng em là của tôi, tôi chưa cho phép thì em không được chết!” Mặc cho hắn tàn nhẫn chửi bới như thế nào đi chăng nữa, Diệp Tư Hạ vẫn không đáp lại hắn. Cô từng cầu xin hắn buông tha cho cô, nhưng hắn vẫn không chịu tha thứ. Ngược lại bây giờ chính cô không cần sự tha thứ đó nữa… rời bỏ hắn rồi… Nguyên Khải Thần lạnh người, hắn tuôn những lời độc ác nhất để chửi mắng Diệp Tư Hạ. Nếu là bình thường thì cô đã sớm co người lại cầu xin hắn tha thứ, khóc lóc đáng thương. Những lúc như vậy hắn sẽ nổi lên thú tính, đè cô xuống điên cuồng làm, hai người thâu hoan đến tận mấy ngày mấy đêm. Sức lực mãnh liệt của hắn làm cô đến ngất đi, đến mức sinh bệnh phát sốt. Vì để trả thù, hắn sẽ không cho y sư đến chữa trị cho cô. Nguyên Khải Thần nghĩ rằng một ngày nào đó mình trả thù đã rồi thì sẽ buông tha cho Diệp Tư Hạ. Hoặc đến khi Diệp Mộc Linh về rồi, hắn sẽ giết Diệp Tư Hạ trước mặt Diệp Mộc Linh. Hắn luôn muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của cô, muốn hành hạ cô đến chết. Vậy mà bây giờ đây, người đã thật sự bị hắn hành đến chết rồi. Không còn hơi thở nữa, nằm bất động, chỉ còn lại là một cái xác không hồn. Hắn nên vui mới phải, tại sao lồng ngực lại đau đớn khó chịu đến vậy? Trong đầu hắn không ngừng hiện lên cảnh tượng Diệp Tư Hạ lắc đầu, thanh minh nói rằng bản thân không phải là người lấy cắp bông tai của Miêu Linh. Hắn biết cô nói thật, nhưng như vậy thì sao chứ? Hắn hận cô mà, muốn hành hạ cô, vì thế nên Nguyên Khải Thần đã làm lơ lời thỉnh cầu trong thầm lặng đó của Diệp Tư Hạ. Nguyên Khải Thần chạm vào da cô, lạnh ngắt, tái nhợt. Hắn cởi áo choàng của bản thân ra quấn vào người Diệp Tư Hạ, ôm chặt cô vào lòng. “Tỉnh lại đi, tôi ra lệnh cho em nói chuyện với tôi! Nếu em tỉnh lại tôi sẽ buông tha em, sẽ để em đi có được không?” Đây có lẽ là lời dịu dàng nhất mà Nguyên Khải Thần từng nói với Diệp Tư Hạ. Nhưng đáng tiếc, giờ có giả vờ thâm tình thì có ích gì cơ chứ? Người cũng đã chết rồi, ai mà nghe nữa đây?
hắn hành hạ cô